Đã từ lâu lắm rồi
Anh không làm thơ nữa
Từ cái ngày hai đứa
Không được thân như xưa
Nhưng đêm nay trời mưa
Nằm mãi chưa ngủ được
Anh nhớ về hai đứa
Nhớ lại chuyện khi xưa
Ngoài trời mưa vẫn mưa
Nằm mãi chưa ngủ được
Nghĩ về chuyện hai đứa
Mắt anh cũng muốn mưa
Nhưng anh đã ngăn mưa
Bằng cách đưa nước mắt
Vào trong ngòi bút sắt
Vắt ra ngữnh vần thơ
Và anh đã làm thơ
Thơ này cho em đó
Bay theo lời của gió
Đọng lại nơi em nằn
Thơ viết rằng : "Em ơi !"
Đừng giận anh tội nghiệp
Cùng sinh ra một kiếp
Cũng là kiếp con người
Gặp nhau ở trên đời
Tình mình vẫn chưa vơi
Xin đừng xa nhau vội
Tội nhau lắm em ơi !
Ngoài kia mưa vẫn rơi
Hơi lạnh lan toả mãi
Anh nằm anh nghĩ lại
Việc làm chiều tối nay :
"Chỉ là anh không hay
Đã làm ai buồn bực
Rồi thì anh bất lực
Trước sứa mạnh con tim".
Mắt anh bỗng lim dim
Và chìm vào giấc mộng
Lòng anh cứ ngóng trông :
"Một ngày mai tươi sáng
Năm tháng mình bên nhau
Sau này là hạnh phúc
Một gia đình đông đúc
Trọn một kiếp tình yêu".
Bỗng gà kêu chiếp chiếp
Anh giật mình chết khiếp
Cầm bút anh viết tiếp
Đến câu chuyện chiều nay
Thôi thì em đừng tức
Đừng buồn bực nữa nghe
Anh hứa là anh sẽ
Làm theo trái tim mình
Anh tình nguyện chở che
Nghe theo lời mách bảo
Từ tận đáy lòng em
Mãi yêu nhau em nhé !
Cộng thêm là ý chí
Để chúng mình được vui
Với niềm vui thật sự
Từ ý thức nghe em
Thôi đừng bực nữa nghe
Để anh vẫn được phép
Mời em ngồi lên xe
Rồi cùng em đi học
Đi qua góc phố nhỏ
Lấp ló ở đằng xa
Một ngôi nhà hiện ra
Ta cùng chung hạnh phúc
Có khó lắm không em ?
Giấc mơ này đẹp quá
Hoá ra chỉ là mong
Thôi anh để trong lòng
Giờ phòng chuyện trước mắt
Đừng giận nữa nghe em
Ngoài kia đã hết mưa
Anh vẫn chưa ngủ được
Chỉ mong rằng nơi ấy
Biết được ở nơi này
Đêm nay không ngủ được
Mà mắt cứ muốn mưa
Trời khuya lại càng khuya
Gió qua phòng rét giữ
Anh chạy ra mở tủ
Lôi vội tập chăn bông
Chẳng ngỡ rằng mùa Đông
Lại sang nhanh đến thế
Anh lao ngay xuống ghế
Phi lên giường nằm luôn
Nước mắt bỗng cứ tuôn
Nghĩ đến em_chẳng biết
Trái tim anh tha thiết
Cần mặt trời nơi em
Được một lúc nhoá nhoem
Anh thôi không khóc nữa
Bởi nghĩ đến ngọn lửa
Từ nơi trái tim em
Giá như em là kem
Anh xin làm tủ lạnh
Để được luôn sát cánh
Em luôn ở bên anh
Nhưng hạnh phúc mong manh
Anh làm sao giữ nổi
Bởi nếu mùa Đông tới
Anh buộc phải nghỉ ngơi
Bỗng có một con Dơi
Đâm mình vô cửa kính
Anh tỉnh bất thình lình
Rồi lăn ra ngủ tiếp
Giờ anh chỉ cần biết
Em có ngủ ngon không ?
Nên bứt rứt trong lòng
Anh không sao ngủ được
Thế rồi anh ao ước
Được sát cánh cùng em
Dù đời có lem nhem
Vẫn xem là thử thách
Nếu như em là sắt
Thì anh là Cacbon
Dẫu dài ngắn vuông tròn
Vẫn sắt son trong một
Nếu như em là cột
Anh xin làm căn nhà
Dù bão tố phong ba
Vẫn ôm em, che chở
Nếu như em là phở
Thì anh là nước lèo
Ðời có cuốn vèo vèo
Ta bên nhau em nhỉ
Nếu như em là chỉ
Anh lại biến thành kim
Dù kim có khó tìm
Dù chỉ gầy dễ đứt....
Giả như em có sứt
Thì anh cũng rốn lồi
Lồi rốn với sứt môi
Chúng ta đi cùng lối
Giả như em sợ tối
Anh sẽ là ngọn đèn
Dù dầu đắt xăng lên
Anh vẫn luôn toả sáng.....
Còn nếu em là ván
Anh sẽ xin làm đinh
Ðóng một triệu chuyện tình
Cũng không khi nào hết
Nếu sau này tình chết
Anh biết phải làm sao ?
Để rồi lại nghêu ngao
Ôi chao ! Đời chán thế !
>